Và doạn dột Qột phía sau thì tôi dã kể rồi dấy. Sau Si tôi nói, mắt Kậu ta Sa lạ như 2 năm kướK.
- Kậu hãy biến di!
4. SúQ tôi SôQ nói Suyện với nhau vài Qày. ThựK tế là zl SôQ dến kườQ, zi dộQ tắt phụt như Sưa từQ sờ tới. Sau Kái hôm zl và tôi Sí Soé ở zF Kafe, tôi dượK Qhe một dứa bạn kể lại rằQ thựK ra lần này zl mới là Qười bị “sút”, Kậu ta kuý mến Kô bé kia thật sự và zành tình Kảm Sân thành, Kuối KùQ nàQ kia Qhe QóQ dâu dó về “tình sử” oanh liệt Kủa zl nên SăQ SăQ dòi Sia tay. Tôi tựa như muốn gọi dể nói lời Sin lỗi, nhưQ việK kuái gì Kon gái lại phải Sin lỗi kướK Sứ, hơn nữa, Sính Kậu ta dã nổi nóQ kướK, và Kòn nói là Sớ Kó gọi So Kậu ta Kơ mà.
Sỉ vài Qày nữa là dến Tết, koQ suốt thời zan Sơi với nhau thân thiết, zl thườQ Suyên di với tôi zịp Tết. Vì Tết Việt Nam thì SẳQ Kó Qhĩa lý gì nhiều ở Korea, nên SúQ tôi Sỉ thườQ ra Qoài, dến một kuán kuen, Qồi ăn liền tù tì vài bát mỳ kim Si rẻ tiền, và sau dấy phi dến một tiệm karaoke, KũQ kuen thuộK, mà tình Kờ tôi mò ra dượK Kó một Kơ số nhạK Việt. Tôi hát, dể Soa zịu nỗi nhớ nhà, và zl hát, dể vui vẻ. Tôi zạy Kậu ta dượK ba bài, nhưQ zl hát Suẩn nhất là “Điều Kuối KùQ Sờ dợi” Kủa kuaQ zũQ, một bài toàn Ka từ Só nhưQ Sả hiểu sao Kậu ta thuộK dượK.
…Tết dến vèo vèo. ở Sa nhà Qười ta Sả mấy Si dể ý thời zan, Kó Si QẩQ mặt lên kua luôn zao thừa. Tôi KũQ Sán. Thôi SoQ. Thế là hết vòQ vèo vui thú với Kậu bạn thân thiết. Tôi laQ thaQ dến kuán Kũ, Qồi thừ ra ăn mỳ. Một bát dã thấy no. Qán Qẩm. Đôi Si thế, nhữQ Qười hay ở Kạnh ta, ta Sỉ nhận ra zá kị Si họ vụt biến mất.
Tôi di bộ vào một Qõ tối, dịnh tắt kua zãy Hanauk bên dườQ, nơi bán dầy nhữQ dồ len vải. Sợt Qhe thấy tiếQ Sân sau lưQ mình tành tạS vào nướK. HoảQ hốt. Sợ hãi. Loạn óK. koQ Kái Qõ tối và ẩm ướt này, Suyện tồi tệ kuái gì KũQ Kó thể Sảy ra. NhữQ hình ảnh kỳ kuái hiện ra koQ dầu tôi Siến tôi lấy hết sứK nín thở di thẳQ về phía dầu Qõ, nơi Kó ánh sáQ. TiếQ Sân dằQ sau tôi gấp hơn, Kảm záK dến gần hơn, tôi run rẩy dến dộ SôQ Sạy dượK. Đột nhiên, Qười dấy Sạm vào vai tôi: “Hey!” Tôi hét lên một tiếQ hãi hùQ và kuay lại. Sết tiệt! zl! Kậu ta KũQ nhìn tôi kinh QạK, nhưQ Si Kó vẻ hiểu dượK tâm lý vừa rồi Kủa tôi, Kậu ta Kười phá, nói thản nhiên:
- Tớ dã bảo Kậu bao lần là SôQ di vào mấy Qõ vắQ và tối.
Rồi Kậu ta im lặQ. Tôi gật dầu, thở mạnh:
- Kậu làm Kái gì ở dây…?
zl nhìn tôi Sâm SọK:
- SẳQ phải“Tet” Kậu hay dến dây sao, dừQ tưởQ tớ SôQ nhớ ra. Haha, tớ dã kuá rành nhữQ thói kuen Kủa Kậu rồi. SúQ ta dã Sơi với nhau ba năm rồi mà!
Sau Si nhắK lại Sính Kái Kâu tôi dã từQ nói dấy, Kậu ta, một KáS tự nhiên như SàQ tiên, SoáK vai tôi di ra phía dườQ, vừa di vừa Kười thíS thú:
- Ăn thêm vài bát mỳ dã! Rồi tớ muốn hát “zieu Kuoi KuQ So zoi” So Kậu Qhe.
Tôi Kười phá lên, dịnh hỏi, Sin lỗi và an ủi Kậu ta vì biết SắK zl nằm lỳ kùm Săn koQ mấy Qày vừa rồi bởi Kô bé Soá zưới, nhưQ hình như thấy KũQ SẳQ Kó gì kuan kọQ. Thế dấy, với một tình bạn như thế, Qười ta KũQ Sỉ Kần hai phút dể làm lành với nhau sau mọi Suyện bựK bội, và ở bên Kạnh Si thật sự Kần thiết. Tôi Sợt thấy dói kinh SủQ…